Xưa, ở làng nọ có một ông lão rất nghèo, sống nhân đức, thấu hiểu nhân tình thế thái. Một hôm tuyết lớn, ông đến nhà phú hộ trong làng vay tiền. Gặp may hôm đó phú hộ đang vui, sai người nhà lấy đưa cho ông hai đồng bạc trắng, lại còn bảo: “Cầm lấy mà tiêu! Không cần trả lại!”. Cụ mừng quá, cám ơn ông phú hộ rồi vội vội vàng vàng đút tiền vào túi đi về nhà. Phú hộ còn nói với theo: “Không cần trả!”. Sáng hôm sau, ông phú hộ mở cửa ra thấy ai đã quét hết tuyết trước sân, sau nhà và cả trên mái nhà. Phú hộ hỏi ra mới biết ông lão đã quét tuyết, chợt hiểu rằng, bố thí cho người ta đồng bạc, vô tình biến người ta thành kẻ làm công. Phú hộ tìm đến nhà ông lão, biểu ông viết giấy nợ hai đồng bạc để giữ thể diện cho ông. Đặc biệt tờ giấy nợ không ghi thời gian trả nợ.
(Theo Ba mươi sáu kế nhân hòa)